Friday, November 28, 2008

I'm Wrong!! (Zhen De -Angela Zhang)

Tex pal (part 3)

"No..." I stood in shock. "NO!!!" I grabbed the paddles and continuously shocked his body. His body bounced up and down from the shocks. The scared nurses went to find another doctor, to tell him that I was crazy.
**********
I didn't know if I was crazy or not. I just wanted to save my lover. Even though we fought all the time. Even though he never showed me his love.
I still wanted to save him. He still owed me a card. He couldn't die! I threw away the paddles and began to press on his heart. I pressed with all my strength, hoping it would revive him, but he didn't wake up. He didn't even say "It hurts". He just laid there with his eyes closed, punishing me with his silence.
**********
Dr. Jian angrily pushed me away. By that time, I couldn't see clearly anymore. I cried. I wailed. I bowled until no sounds could come out of my mouth. "It's too late, Dr. Shu. He's already dead. I'm sorry." Dr. Jian patted me on the shoulder. They knew each other and ate together once. I introduced them. "He can't die." I shook my head. "He can't die!!" I struggled to run to him. "Dr. Shu, control yourself!" Dr. Jian slapped me. "I understand what you're going through, but you're a doctor." Yes, I'm a doctor, but I'm also a regular person. How can Dr. Jian understand how I feel? I've loved him for so many years that it's become a habit. How can I just throw away a habit? Besides, he still owed me a card. "I want him to live! I want him to live!" I ran to him again and tried to knock the life back into his body. "Take her away!" That day, I lost my control and my professionalism. And that day happened to be Valentine's Day. Afterwards, I asked his co-workers why he left work early that day. They told me that after I hung up the phone, he tried to call me several times but couldn't reach me. Worried, he drove to the hospital to find me and got hit by a large truck on the way.
***********
When I heard this, I froze. My tantrum killed him. Just because of an unmailed card, he died. After that, I lost my privilege to be childish. Like an abandoned cat, I couldn't even cry anymore. After his death, I couldn't cry anymore, regardless of how touching the plot or how tear-jerking the dialogue. They didn't affect me anymore.
*************
Now, I'm only left with a cat and a seldomly used computer. Stepping over the cat, I turned on the computer. Even though I know no one will send me a mail, I still hoped that someone will remember me on this day. Meow, meow. I looked at Christine to see what's wrong. She finished her milk. I went into the kitchen to get her more milk then came back to look at the computer screen. I have.... 100 emails! Who would be bored enough to send me 100 junk mail? I was just about to delete them all when I received another mail, and this one said: "Because of system error, we could not send these until today. We apologize for the delay." The sender was my ISP. I looked at the 1st mail. It showed the send date is last year's Valentine's Day. My heart began to beat fast. Could he have sent these?
************
With a trembling hand, I opened the mail. The first thing that popped up was a gorgeous red rose set against green leaves. Then a beautiful melody began to play.... "Only Love". I couldn't believe it. The rose was so beautiful and the music was so dreamy. I almost thought I was in a fantasy. Most touching of all were the words underneath the rose, because the words read like a beautiful poem. "Hwei." That's my name. "Knowing you so many years, I've never sent you any flowers. Today I send you a rose." I received it and it's so beautiful. "You know we are always fighting. We can never really open our hearts and tell each other how we feel." Yes, but it's all your fault for being so distant. "I know I always make you mad by the things I say." Good that you're admitting it. "But today I want to say to you: I'm sorry, and I love you." I waited so many years for those words. "And I want to tell you a good news. I finally saved enough money." You already have enough money. Why did you need so much? "So Hwei, let's get married!! I was afraid to propose to you, because I didn't trust in my ability to give you the good life you deserve. But now I've saved enough money so we don't have to wait anymore." Who wanted you to wait? I'm already yours."Today, I use this card to propose to you. Will you marry me, Hwei? Will you?" That's the content of the whole card. Like a fool, I kept reading his words and talking to him. It's like I can hear his voice and see him again. As if it's back to 1 year ago with us constantly fighting. The song played over and over. Repeating Nana's heartbreaking voice.
***************
Only love can make a memory. Only love can make a moment last. You were there and all the world was young and all it's songs unsung. and I remember you then when love was all, all you were living for,and how you gave that love to me...." The lyrics of this song fits our love so closely. When he was alive, my world was so young. Every day, I could find a something different to fight with him about. But after he left, my life is only left with memories and coldness that will never go away. "Will you marry me?" When I read these words, my tears unconsciously came, wetting the keyboard. Will I? If he's in front of me, I will definitely kick him and call him a big fool. If I wasn't willing, I wouldn't have waited until today. So I moved the cursor over the "Reply" box, and typed the response that I've already prepared for so many years - "I will." I will - be by his side for the rest of my life. I will - fight with him forever. That is how I answered him, but the only response I got was the repeating song "Only Love." Nevertheless, I opened every single letter, accepted every singled rose, and typed the same response: "I will." I replied 100 times, and "Only Love" played 100 times. In this cold Valentine's night, the line that's been broken for 1 year finally got reconnected. I answered you. What about you?
The end

Thursday, November 27, 2008

Tia nắng, mảnh vỡ dạ quang và điện thoại di động

Cơn mưa đêm qua đã làm cho bầu trời sáng nay trong xanh hơn. Những tia nắng vàng tung tăng đùa giỡn khắp nơi. Có một Tia Nắng Xanh tò mò dòm qua cửa sổ và rồi nó lách mình trượt xuống, giọt nước mưa còn đọng lại làm nó té nhào vào cái chậu sứ.
Ở đây hơi tối và Tia Nắng Xanh ngạc nhiên bởi có một ánh sáng khác rất lạ, ánh sáng đó cũng màu xanh nhưng yếu ớt. Nó tiến đến gần hơn và nhận ra đây là một mảnh vỡ - một mảnh vỡ bằng đá dạ quang.
Tia Nắng Xanh hỏi mảnh vỡ dạ quang:
- Tại sao cậu lại ở đây..
Mảnh vỡ rươm rướm nước mắt:
- Tớ ở đây hơn hai năm rồi. Ngày xưa, tớ là một món quà lưu niệm tuyệt đẹp hìAdd Imagenh đôi tình nhân ngồi trên mặt trăng khuyết.
Dường như không cần đợi tia nắng hỏi, mảnh vỡ lại nói tiếp:
- Cách đây hơn 5 năm, tớ được một chàng trai mua ở tận Đà Lạt, tặng cho cô gái chủ nhân căn phòng này.- Ngày đó, chàng trai và cô gái yêu nhau lắm. Họ rất hạnh phúc, nhưng mẹ của chàng trai lại không thích cô gái.
Mảnh vỡ lại nức nở.Tia Nắng Xanh đến thật sát mảnh vỡ, vỗ về, an ủi:
- Thế tại sao cậu lại ra nông nổi thế này...
- Có một hôm cô chủ tớ về nhà, vừa ùa vào phòng, cô đã khóc òa. Cô khóc liên tục suốt 4 tiếng đồng hồ. Dường như vì khóc quá nhiều, nên cô mệt lữ và thiếp đi ngay trên bàn làm việc… vô tình cô đã quơ tay trúng tôi và thế rồi tôi rớt xuống đất vỡ tan.- Tất cả mảnh vỡ kia được dọn đi, riêng tôi bị rớt vào cái chậu này. Và tôi đã ở đây, chứng kiến nhiều chuyện buồn vui của cô chủ tôi.Mảnh vỡ nói liên tục, cứ như là sợ tia nắng sẽ cướp lời mình vậy:- Đã hơn 2 năm kể từ khi họ chia tay, đến giờ tôi vẫn không thấy lại được nụ cười hạnh phúc và ánh mắt long lanh của cô chủ tôi nữa. Tôi rất muốn làm một cái gì đó cho cô ấy…
- Tớ nghĩ là cậu đừng bao giờ để cô ấy nhìn thấy cậu nữa, bởi vì như thế sẽ khiến cô ấy nhớ lại rất nhiều chuyện của ngày xưa… cậu hiểu ý tớ nói chứ... – Tia Nắng Xanh thì thào bên tai mảnh vỡ.
Vài giây trôi qua, mảnh vỡ lau nước mắt và nói:
- Cậu giúp tớ chuyện này được chứ...- Tớ muốn phát sáng một lần cuối cùng, rồi tớ sẽ tan ra thật nhuyễn, để cô chủ có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tớ là một đống tro bụi mà thôi.Tia Nắng Xanh gật đầu chậm rãi… thời gian dường như trôi qua chậm hơn một cách bình thường. Tia Nắng Xanh gồng mình phát ra một thứ ánh sáng rất nóng, rất chói chang. Ánh sáng ấy ám vào mảnh vỡ.
Và rồi khi tia nắng bay lên khỏi thành chậu thì cũng lá lúc mảnh vỡ tỏa ra một ánh sáng xanh thật xanh. Hơn một phút sau đó, mảnh vỡ mới tan ra.
Và đâu đó trong không gian im ắng của căn phòng dội lại một âm thanh yếu ớt: “cô chủ ơi, hãy quên quá khứ đi và sống hạnh phúc nhé cô! ”Quay đầu đi, Tia Nắng Xanh bước đi thật chậm trên mặt bàn và ngồi bệch xuống, cậu không khóc nhưng trong cổ họng cậu nhói lên, nghẹn ngào.Tia Nắng Xanh lầm bầm:
- Tình yêu là như thế sao... Nó đến thì khiến cho con người ta như bay bổng trên mây, nhưng khi ra đi, nó đem theo cả niềm tin, nụ cười và cả giấc mơ đi luôn hay sao...
Bỗng đâu đó vang lên một giọng nói rất trẻ và trong veo:
- Đúng vậy đó cậu bé con ạ.
Giật mình, Tia Nắng Xanh ngó dáo dát xung quanh, thì phát hiện ra giọng nói đó phát ra từ chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cách cậu khoảng hai gang tay.
- Anh là ai... Tia Nắng Xanh thắc mắc hỏi.Điện thoại đi động mỉm cười trả lời:
- Tôi chỉ là phương tiện liên lạc của chủ nhân căn phòng này thôi. Nhưng tôi hiểu rất rõ tình cảm của cô chủ tôi.- Cô chủ tôi bề ngoài sôi nổi, hoạt bát lắm. Nhưng bên trong thì cực kỳ yếu đuối. Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để người thân không phải lo lắng cho cô.- Không chỉ thế, cô có mối quan hệ rất rộng và được rất nhiều người yêu mến. Nhưng cũng từ lâu lắm rồi, tôi cũng không được nhìn thấy cô ấy cười, một nụ cười thật sự xuất phát từ trái tim.
Hạ giọng thật nhỏ, điện thoại di động tiếp tục nói:
- Cô chủ của tôi có thói quen lưu lại tất cả những tin nhắn mà nội dung là những lời động viên, quan tâm, yêu thương của bạn bè. Mỗi khi gặp khó khăn hay thử thách trong công việc là cô mở các tin nhắn đó ra đọc và mỉm cười mãn nguyện.- Dạo gần đây, tôi thấy cô ấy tạo một thư mục, đặt tên một chàng trai và tất cả tin nhắn của chàng trai ấy cô đều lưu ở đấy.- Nhưng thật là buồn, cô chỉ yêu mà không dám nói. Bởi cô sợ trái tim cô một lần nữa sẽ đau và cô sẽ phải khóc thật nhiều…- Bỗng dưng sáng sớm hôm nay, cô ấy đã xóa tất cả tin nhắn và xóa luôn thư mục đó. Có lẽ cô đã bỏ cuộc. Mà cũng có lẽ cô đang cố gắng để quên đi chàng trai đó. Vì có lần tôi nghe cô chủ nói, anh ấy như một con ngựa bất kham, làm sao ở bên anh ấy mà không khỏi bị tổn thương…
Tia Nắng Xanh gật gù ra vẻ như hiểu được một cái gì đó đã thấu đáu và tường tận. Nó bay lên và đáp thật nhẹ xuống màn hình điện thoại di động. Và rồi nó nói thật to và rõ ràng:
- Anh điện thoại di động ơi. Anh hãy phục hồi lại những gì cô chủ của anh vừa xóa đi. Để cô ấy cảm thấy tình yêu luôn mang điều kỳ diệu của riêng nó.Chiếc điện thoại run lên khe khẽ. Nó mỉm cười và restore tất cả những gì đã xóa sáng nay. Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào.
Cô tiến đến bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại lên và cô mỉm cười thật tươi…
- May mà mình chưa xóa, không thì lại tiếc hùi hụi cho mà coi.Tia Nắng Xanh nhảy lên cửa sổ và ngoáy đầu lại, khẻ chào các cư dân trong căn phòng bé nhỏ. Trong đầu nó đang nghĩ đến con đường mà nó sẽ đi để tìm chàng trai mà cô gái kia đã thầm yêu, nó sẽ nói cho chàng trai đó nghe tất cả những gì nó biết, để chàng trai hiểu rằng: “anh là người có thể làm trái tim của một người đã từng bị tổn thương trở lại nguyên vẹn như ban đầu”.

Phạm Quỳnh Anh và Bonjour Vietnam

TT - "Hãy kể tôi nghe về màu da, mái tóc và đôi bàn chân đã cưu mang tôi tự thuở chào đời. Hãy kể tôi nghe về căn nhà, con đường, hãy kể tôi nghe những điều chưa biết... Tôi chỉ biết quê hương qua những hình ảnh của chiến tranh. Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam".
Cộng đồng người Việt bắt đầu rỉ tai nhau về cô ca sĩ có cái tên hoàn toàn Việt Nam: Phạm Quỳnh Anh trong khoảng một tháng nay từ khi bài hát Bonjour Vietnam được lan truyền... Kỳ thực Quỳnh Anh đã có bước đầu khởi nghiệp ca sĩ khá ấn tượng: giải nhất cuộc thi hát “Vì vinh quang” nhóm tuổi thiếu niên của Đài truyền hình Bỉ RTBF vào cuối tháng 9-2000 và đã ký hợp đồng biểu diễn chuyên nghiệp với Universal từ năm 2002. ( Sau hợp đồng này, Quỳnh Anh nhận được rất nhiều đề cử bài hát từ các nhạc sĩ để cô chọn lựa cho album đầu tay mà Universal hứa là sẽ đầu tư lớn và nếu thành công thì sẽ tiếp tục với hai album khác). Cha mẹ Quỳnh Anh là Việt kiều sinh sống tại Bỉ và họ rất tự hào với giọng ca trời phú của cô con gái đầu của mình. Cô bé đã từng theo cha mẹ tham gia nhóm Hi Vọng chuyên biểu diễn dân ca cho cộng đồng. Chính cha của Quỳnh Anh đã đích thân đi ghi danh cho cô dự thi hát năm 2000. Nhưng họ cũng buộc Quỳnh Anh phải lấy bằng tú tài (cô vừa hoàn tất hồi tháng 6-2005) trước khi bước vào con đường ca hát chuyên nghiệp. Có thể nói 2005 là năm để lại nhiều dấu ấn trong bước đường vào nghiệp ca hát của Quỳnh Anh. Tháng ba, nhạc sĩ Marc Lavoine viết bài Bonjour Vietnam dành cho cô bé có gương mặt thuần châu Á và giọng hát trong trẻo này. Tháng tư thật sự là “cú sốc”: Quỳnh Anh được chọn song ca với Marc Lavoine bài Tôi hi vọng nằm trong album Giờ mùa hè phát hành hai tháng sau đó. Tháng mười một, Quỳnh Anh bắt đầu lưu diễn cùng Marc Lavoine, bắt đầu từ thành phố quê hương của cô, Liège, rồi sau đó là Paris (Pháp). Tên tuổi của cô ca sĩ mắt xếch được khẳng định và một số nhạc sĩ tên tuổi bắt đầu giới thiệu những sáng tác mới cho album sắp tới của cô. Đặc biệt trong tháng hai này, cô sẽ lại có dịp song ca cùng Marc Lavoine bài hát Tôi hi vọng khi khởi quay video clip. Marc Lavoine, tác giả của bài Bonjour Vietnam, là nhạc sĩ, ca sĩ rất nổi tiếng tại Pháp và Bỉ. 44 tuổi, Marc Lavoine đã có một vị trí vững chắc trong lòng người yêu nhạc Pháp với chín album phát hành đều đặn kể từ năm 1985. Album gần nhất là Giờ mùa hè phát hành đầu tháng 6-2005. Sinh ra trong một gia đình yêu nhạc ở ngoại ô Paris nhưng năm 16 tuổi Marc Lavoine lại thử sức trong lĩnh vực diễn viên truyền hình. Tình yêu âm nhạc níu kéo anh sớm trở lại với đam mê đích thực của mình. Thời gian càng là thước đo cho độ chín tài năng của Marc Lavoine. Năm 2004, anh được đề cử cho giải thưởng Nghệ sĩ nam của cộng đồng tiếng Pháp và năm 2006 này anh tiếp tục là một ứng viên sáng giá cho giải thưởng đó. Nhưng gần nhất, ngày 8-2 tới, anh sẽ xuất hiện trên các màn ảnh lớn ở Pháp với vai chính trong bộ phim tình cảm Tất cả vẻ đẹp trên thế gian này của đạo diễn Marc Esposito. Marc Lavoine đã gặp Quỳnh Anh ở Bruxelles khi ông đi tìm ca sĩ cho ca khúc này. Marc Lavoine nói về Quỳnh Anh: “Ca khúc này đặc biệt. Tôi muốn hát chung với một ca sĩ nào có khuôn mặt diễn tả niềm hi vọng. Và tôi đã tìm thấy Quỳnh Anh ở Bruxelles. Tôi viết bài Bonjour Vietnam cho Quỳnh Anh. Lúc hát thử, tôi đã tin tưởng vào tài năng của Quỳnh Anh khi cô ta chợt ngưng hát và hỏi tôi tựa đề của bài hát muốn nói gì. Tôi giải thích, cô ta cảm ơn tôi, đặt tai nghe trở lại và đã hát đi hát lại ba lần. Cô ta có giọng hát tuyệt vời”.
(theo tuoi tre online)

Nếu bỗng dưng ta chán nhau...

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng.
***********
Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần. Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh. Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ.
************
Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát. Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”.
**********
Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này. ***Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.
*****************
Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay.
****************
Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc! Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.
**************
Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.
**********
22g30..... Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
************
Tít tít.... Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.” Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì. Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!” Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.“Em ơi,Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân.
************
Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé. Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không? Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!” Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.
**************
Tít tít... “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”

Cry....

How To do?

Lucky (britney spear)

Text Pal (part 2)

"Though we r miles apart, u r always n my heart. I close my eyes & der u r. Even f I'll see u never, I'll always b hir 2 care 4 u, far longer dan 4ever..." One December night, she sent me this message. By that time we had been exchanging messages for more than a month. God knew how happy I was. She was right. Although we had not seen each other, what we felt was enough to make us both realize what was keeping us together. I sent her another message, "Loving u secretly is a hard thing 4 me 2 do,hoping, wondring that u will feel d same way 2, but I can't read r mind f u luv me 2. But whatever it is, I'll still be loving u." "How I wish I cud really tell u how much u mean 2 me, but m afraid 2 love, scared 2 get hurt... I hope dat u will wait 4 me & pray dat u will not get tired of loving me...=)" was her reply. And then I replied again. " The reason y I met u is bcoz of destiny but f destiny will suggest dat I'll live w/o u, den, I'll lie not by destiny but of free will." Whenever I asked her when we would meet personally, she always answered, "Soon...soon, love...soon." Not seeing each other did not lessen, even a bit, what I felt for her...rather, it even grew deeper and stronger each day. And I was sure, she felt the same way, too. Love messages continued to flow through our lines, between our hearts, which made us go on each day with the thought that sooner, we would see each other, face to face, heart to heart. Just a few days before Christmas. She stopped sending messages. At first I just though she had ran out of prepaid. But there was something that kept bothering me... I couldn't understand what was it, but it made me fell nervous. I tried to call her but she wouldn't answer. Nevertheless, I continued sending messages. Suddenly one night, just three days before our Lord's birthday. I heard my phone's message tone again... at last!It was from her! "Oftentyms we say gudbye 2 d 1 we luv w/o wanting 2. Though dat doesn't mean dat we stopped loving dem or we stopped 2 care. Sometyms, GOODBYE is a painful way 2 say I LOVE YOU." I was dumfounded. I didn't know what to think of. What did she mean? I texted her back, searching for answers, but found nothing. I called her but she would not answer. For the first time in my life, I felt so miserable...desperate... empty. I didn't know what to do. I didn't want to lose her. I had learned to love her. And I wanted to be with her forever. The following days I felt nothing but emptiness. It seemed that Mikaella took the life out of me. I missed her so much...her messages...The tones that would tell me she'd sent another loving message. Nothing around me could feel the emptiness I felt. Tut...tut...tut...tut...tut...just a day before Christmas, my cell beeped again. It was her! "Meet me at d café, 10 AM 2day," I read aloud, making sure the message was true, then I jumped with joy upon hearing from her again. Hurriedly, I got myself ready and I went to the mall. I knew it was still early, but I wanted to be there before she arrived. I arrived at the meeting place ten minutes earlier. I was surprised to see her already there, smiling at me. She was very beautiful, Black, deep-set eyes that spoke a thousand words; small, kissable lips; a nose perfectly chiseled and long black hair - everything in her was beautiful. And yes, her eyes radiated kindness and love...but there was a flicker of something in them...sadness? "Hi, Julius," said the angelic voice I had been dreaming of each night. The voice that I had waited to hear for so long. "Please sit down." "I am very pleased to meet you, Mikaella," I said, as I took my seat and gave the roses I brought for her. "Thanks, Julius," she smiled, obviously pleased with the roses. I knew she loved pink roses. "You are always welcome, Love" "Julius, I can't stay," she said, sadness in her voice, or was it tears? "I really must go." "But we just met, Mikaella. Can't we talk a little longer?" I asked, pleadingly. "I can't really. I just came here to see you and thank you for the time you shared with me. Thank you for everything, Julius. I will never forget you...you will always be here in my heart." She was looking at me straight into the eyes, and I could really feel the sadness in her voice and I swear, there was something in her voice and I swear, there was something in those lovely yet lonely eyes... She got up and smiled at me, lovingly. "Tomorrow morning, please come and visit me," he said and gave me a piece of white linen paper.
(to be continued...)

Wednesday, November 26, 2008

OMG!

Text Pal (part 1)

My cellphone's beeping sound woke me up one night. Used to receiving important messages only, I grabbed my cell and sleepily pushed the keys and read the message. "Hi there! Care 2 b my txtmate?" Not knowing who the sender was, I deleted the message right away and placed the phone on my bedside table, I tried to go back to sleep. I had just closed my eyes when I heard the message tone again. "Hi there, again! Care 2 b my txtmate?" again, the message said. "Who the hell could this be asking for txtmate at the wee hours of the night?" I asked myself. Again, without bothering to reply I deleted the message. I was never a 'textmaniac' - someone who enjoys texting anyone and everyone even at the wee hours of night, not to mention during the day. My parents, who were always out of the country forced me to own a cellphone. They told me that having one was more convenient - they could monitor me even if they're miles away. I wanted to turn the unit off, but since my mother was fond of calling me at night, just to check if I was safe at home, I decided not to. Just as I was to close my eyes and return to my dreamless sleep, the phone beeped again. Same number...Such determination! "Ply reply 2 dis msg & b an angel & save me frm dis abyss of emptiness!!!" I never knew why, but the message struck me. I got up and pushed the keys... I just realized I was replying to the message. "Im not an angel, n f u want som1 2 save u, m not superman... I'm just a simple prson who u wake up at dis r of my nyt!!! Nway, do I know u?" I typed. Seconds later came the reply. "Nope. U don't know dis lonely soul. Nor does she know u. But I want 2 b ur frnd. I'm Mikaella Cervantes. U?" "Just call me Julius. How'd u get my no.?" I sent back. "Hi Julius, nice 2 meet u. Just shuffled the last two digits of mine," she replied. That was the first and maybe the last time I met someone over the cellphone. We exchanged messages and learned so much about each other that night. We only said goodbye when my alarm clock rang at 5:00 AM! I had to prepare for school! And that was also how it all started. A day would not pass without it loving and thoughtful messages from her. It was only then I had learned to appreciate text messages and become eager and excited everytime my phone beeped, hoping it would be her. Mikaella brought out something about me that I never knew I had; I realized I could also be a romantic person... even if it's just through text messaging. "Keep me as a frnd & I will keep u in my heart. Lock it up & throw away d key so dat no1 can evr tke u away from me..."One day, she sent this message to me. I replied: 'In life, we seldom find a true prson & f u evr find 1, hold on & nvr let go... value dat prson coz it's lyf's gift worth keeping & holdin on..." I never knew why, but her response sent shivers to my spine, " Value d people hu hav touched ur life bcoz u will never know just wen dey will walk out of ur lyf & nvr come back again." I couldn't understand what I felt that moment, but one thing I was sure though... I could not go on a day without a single word from her. I'd become used to having her, eventhough we had not met personally. But truly, she already occupied a space, a large one, in fact in my life. I texted her back. "Dont come close f l8r ull jst pass by; don't touch me f l8r ull jst let me cry; dont luv me f l8r ull jst leave me and won't stay..." I didn't know why I sent her that message, but somehow I felt, every word came from my heart. In the short span of time we were sending messages to each other, I knew, I was starting to keep her in my heart. I called her once. The voice on the other end was like an angel's. Soft, kind, full of love. Yet, there was something in it I couldn't define. We only talked for a few minutes. Before she hung up, she told me not to call again. According to her, it would be better if we would just text each other. But the voice kept ringing, not only in my head, but in my heart, I'd long to hear it once more. I tried to call her again, but she never answered the phone. She just kept on sending messages and quotations, which I copied in a little notebook. Hopeless romantic? I didn't know. All I could say was that all the messages she sent me were wonderful, they came from the heart and cut through the heart.
(to be continued....)

The Wedding vows

"When I was six years old I met him in the playground and he came up to me with a daisy, just the one, and knelt on both knees and asked me to marry him. So I pushed him over then ran away. Two days later he came over and asked if he could play cops and robbers with me and from that day on we played everyday. At 11 on my first day of Secondary school I was so nervous but at lunch time he came to find me, and we sat down and ate lunch together. We did this everyday for an entire year. You were the first person I told about everything, about my crushes, about my lessons and about all the people I hated, and when I was 13 and thought I was the only one who had never been kissed, you offered to show me how, and by the tree in your backgarden we shared our first kiss. At 15 we went to our first proper house party, and I got drunk. Even though I made a fool of myself you were there to help me stand strong. You didnt judge and you didnt make fun. Over the next year we began to seperate, made different friends. I got my first serious boyfriend and you went through quite a few girlfriends. And then it got to May and that meant the prom. Everything had been arranged, I'd been getting my outfit for months and then the day before I found out my boyfriend had cheated on me. The first person I turned to was you. You turned up at my door with a bouquet of roses and a vintage 1950's car. I laughed that nightI cried that night We had three glorious yars together, when everyday I would smile. Even on the last when your mother stood up, in the church infornt of your coffin and began reading from your diary: "I saw you when I was six stood by the bench in a blue checked dress and daisy shoes and I needed to give an other daisy just because.... Becuase i loved you from that day on" His wedding vows written the day after prom, that I will never get to hear."

Tuesday, November 25, 2008

Cute SMS

In the morning I do not eat because I think of you
At noon I do not eat because I think of you
In the evening I do not eat because I think of you
At night I do not sleep because I am..... hungry.
------
Simple Bye makes us cry
Simple joke makes us Laugh
Simple care makes us fall in Luv
Simple Touch makes us feel better
But i hope my simple MSG makes u smile!
------------------
Sherlock Holmes was an idiot
and Robert Watt was a fool
One was a detective, the other invented radar
But neither of them ever found you
I'm a genius!!! :-)
-------------------
LAST NIGHT I SAW I DREAM
IN DREAM I SAW AN AGNEL
ANGEL ASKED ME WHAT DO YOU WANT
I TOLD AN AGNEL TO TAKE CARE OF YOU
HE SAID " NO""BUT WHY"He said "Angels don’t take care of angels"
you are my ange!!!!
-----------
If u say run,i will ask how far...
if u say jump,i will say how high...
if u say swim,i will say how deep..
if u say go away,i will say no way...!!
---------------
i wish i was ur blanket
i wish i was ur bed
i wish i was urpillow underneath ur head
i wanna be around u
i wanna hold u tight
& be the lucky personwho kisses u goodnight
----------------------------

Monday, November 24, 2008

the short love story

Anh không biết tỏ tình (the silent love)

Không biết bắt đầu từ đâu mà gia đình của cô gái ngăn cảng mạnh mẽ tình yêu của cô với một chàng trai.. Nói rằng tình yêu của họ không thích hợp với nền tảng của gia đình cô và cô gái sẽ chịu rất nhiều đau khổ khi phải chung sống cả đời với chàng. Với những áp lực ấy của gia đình thì những xung đột của đôi tình nhân cũng thường xuyên xảy ra. Dù cho cô yêu anh rất nhiều, nhưng lại luôn luôn hỏi anh rằng: “Anh yêu em bao nhiêu?”, nếu như câu trả lời của chàng không vừa ý người yêu thì dĩ nhiên là bị nàng.."giận lên..giận xuống". Thêm vào nữa là sự ngăn cảng của gia đình nên .. bao nhiêu nỗi bực bội trong người cô đều trút lên đầu anh chàng người yêu tội nghiệp. Vậy mà anh ấy chỉ im lặng..”chịu đựng”. .. 2 năm sau, cuối cùng cũng đến ngày tốt nghiệp và anh quyết định tiến xa hơn trên con đường học vấn là ...đi du học. Trước khi đi, anh đã ngõ lời cầu hơn với người yêu: : “Anh không có khiếu ăn nói, nhưng tất cả những gì anh biết là anh rất yêu em. Nếu em cho phép, anh nguyện chăm sóc cho em đến cuối cuộc đời mình. Đối với gia đình em, anh sẽ cố gắng hết khả năng để thể hiện lòng chân thành của anh. Em lấy anh nhé?” Cô gái gật đầu. Và.. với tấm lòng chân thật của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng “bị lung lay” và đồng ý cho họ cưới nhau. Do vậy trước khi chàng lên đường, họ đã tổ chức lễ đính hôn…. Cô gái bây giờ đã đi làm, còn chàng trai cũng đã tiếp tục đi học ở một phương trời khác.. Họ thường xuyên gửi cho nhau những lá thư tình và liên lạc bằng những cú điện thọai. Thậm chí có những lúc rất khó khăn nhưng họ vẫn không từ bỏ.
Một ngày, trên đường đi làm, thật không may, cô bị một chiếc xe mất tay lái đâm phải. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ đã bên cạnh mình. Cô nhận ra rằng mình đang bị thương rất nặng. Nhìn thấy mẹ khóc, cô rất muốn được an ủi mẹ. Nhưng cô cũng kịp nhận ra rằng tất cả mọi việc đã qua đã làm cho miệng cô giờ chỉ còn là hơi thở, không thể thốt được thành lời. Cô đã mất đi giọng nói… Bác sĩ nói rằng tình trạng não hiện thời của cô là nguyên nhân làm cho cô không thể nói chuyện được. Lắng nghe những lời khuyên nhủ của cha mà cô không thốt ra được một từ nào cả, cô sụp đỗ hoàn toàn. Trong suốt thời gian nằm viện, cô không biết làm gì khác hơn là khóc trong thầm lặng.. Lúc về đến nhà mọi thứ dường như vẫn không có gì thay đổi so với trước đây, ngoại trừ….tiếng chuông điện thoại. Mỗi khi nghe tiếng chuông ấy reo là cô thấy đau buốt trong tim. Cô không mong rằng để người yêu biết được sự thật và cũng không muốn làm gánh nặng cho chàng. Cô đã viết một lá thư và nói rằng không thể chờ đợi anh được nữa. Cùng với lá thư là một chiếc nhẫn, cô đã gửi trả lại nó cho anh. Đáp lại, chàng đã gửi cho cô hàng nghìn, hàng nghìn lá thư và những cú điện thoại không thể đếm xuể… nhưng tất cả những gì cô có thể làm là chỉ có khóc và...khóc . Cha mẹ cô đã quyết định chuyển nhà đi nơi khác với hy vọng cô sẽ quên đi quá khứ và sống vui vẻ hơn. Với môi trường mới, cô đã học được ngôn ngữ “câm” và bắt đầu một cuộc sống mới. Cô luôn tự nhủ bản thân rằng phải quên đi người mình yêu.
Một ngày nọ, bạn của cô đã thông báo một tin là chàng trai đã trở về. Cô căn dặn bạn mình là không để cho chàng trai biết được những chuyện đã xảy ra với cô. Kể từ đó, cô không nhận được bất kỳ tin tức gì về anh ta nữa. Một năm sau…
Một người bạn đem đến cho cô một phong bì, trong đó có một thiệp mời đám cưới của chàng trai. Cô như tan nát cõi lòng. Khi mở thiệp ra xem thì cô đã nhìn thấy tên mình trong đó thay vì tên của…, chưa kịp hỏi lại bạn mình chuyện gì đang xảy ra thì.. cô đã nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Anh ta đang dùng ngôn ngữ “câm” để nói chuyện với cô : “ Anh đã bỏ ra thời gian một năm để học ngôn ngữ này, chỉ để em biết rằng anh chưa bao giờ quên đi lời hẹn ước của chúng ta. Hãy cho anh một cơ hội được làm giọng nói của em. Anh yêu em”. Cùng lúc đó, chàng trai đeo lại chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng cô cũng đã mỉm cười..
Tú Q dịch từ truyện " The silent love"

Saturday, November 22, 2008

The feeling

"So what are you doing on April 19" I said"Nothing, why?""Will you go to Prom with me ?""Only if you kiss me again. I still remember the one from least year it was so fast and intesent" he said this words, me mind began to wonder to The Day. The day he had ask my out, the last day of school."But" he said "it would have been nicer if it was slower". So am I going to get the second kiss you promised me" "I never promised you a second kiss""You said that after I called you I would get it""But you never called""So, that’s why you made that promise?""Yes""Oh, so can I have that kiss"At that moment I stop thinking and said "yes". He leaned in and wrapped his arms around my waist. I could not think of what to do I just stood there "Here this is how to do it" he said in a voice I had never hard him use before it was so soft and loving "Put your hands here""Good, now lean in and kiss me slowly"I felt his tongue part my lips and his hand slowly slipping down my body. "Oh god this feels so right." I thought. Every thing that I knew and everything that I didn’t know meshed together. My life had changed I a blink of an eye. He had asked me out last year and I had rejected him. I loved him and I hated him . But over the summer his actions had forced me to think about my life and I hated him for it. He had represented all the things I had hated for so long and he had also caused some of them. I don’t know why then I had asked him to the Prom maybe because I really liked him or that I knew he would say "yes" or that I was hoping he would say no to make my feeling for him go away. When he pulled away he looked at me and said, "that was even better than it first one"I couldn’t respond and I don’t think that he wanted me to. It would have broken the magic of that moment. He just held me close to him. His breath tickled my neck and his smell started to drive me crazy in love with him. When, I looked up at him all I could think was how tall he was. He, I think, will be my first love..

Co gai va con ho

Chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Tại một vương quốc nọ, nhà vua là một người rất bãn lĩnh và thông minh nhưng kèm theo một chút độc đoán và bạo tàn. Bằng tài trí đó ông đã cai trị đất nước một cách khôn ngoan, đem lại thái bình thịnh vượng. Và đương nhiên một người đàn ông thông minh và có quyền lực tối thượng sẽ có một cô vợ trí tuệ tương xứng. Người ta cũng không ngạc nhiên khi công chúa con vua vừa xinh đẹp, nữ tính như mẹ, đồng thời thông minh quyết đoán như cha. Dĩ nhiên cô góp phần giúp cha cai trị đất nước rất hiệu quả. Con gái lớn lên dĩ nhiên sẽ bắt đầu yêu. Người lọt được vào mắt xanh của nàng theo một hệ quả tất dĩ cũng là một thanh niên ưu phẩm. Chàng là một người dân bình thường nhưng tài trí không hề bình thường. Chàng là đệ nhất dũng sỹ của vương quốc cũng như được cả nước ngưỡng mộ vì tài năng, trí tuệ hoàn hảo. Mọi chuyện bắt đầu khi nhà vua phát hiện ra tình cảm của công chúa dành cho chàng trai. Tuy thông minh và quyết đoán, nhưng nhà vua vẫn là nhà vua với quyền lực tối thượng trong tay, ông có quyền quyết định bất cứ vấn đề gì liên quan đến số phận của bất cứ người nào trong vương quốc mà mình cai trị. Đương nhiên, cái đầu thông minh và một chút bạo tàn của nhà vua không bao giờ chấp nhận cho công chúa yêu thương và lấy chàng trai làm chồng. Chỗ của công chúa là ở bên cạnh chàng hoàng tử nước làng giềng. Tuy chàng hoàng tử này vô cùng đáng chán nhưng công chúa có thể hy sinh, vì tham vọng mở rộng bờ cõi của một quốc gia hùng cường. Từ trước đến nay công chúa luôn luôn cho rằng mình có thể hoàn thành ước muốn của vua cha, bằng trí thông minh và tham vọng quyền lực mà cha cô đã truyền cho cô. Đến đây các bạn có thể hình dung một Huyền Trân công chúa với thiên tình sử bi tráng với Trần Khắc Chung. Tuy nhiên nếu chỉ như thế thì mình sẽ không kể tiếp làm gì. Câu chuyện này thực sự không mang tầm vóc lịch sữ vĩ mô như thế, nó rất bình thường và liên quan đến tất cả chúng ta. Tuy nhiên công chúa lại bỗng nguội lạnh với quyền lực, cô muốn có một bờ vai vững chãi để nương tựa, vì cô thấy dù cô có thông minh mạnh mẽ đến đâu thì cô vẫn luôn cần một người đủ thấu hiểu mình bên cạnh . Cả quốc gia đều mừng cho chàng trai và công chúa. Riêng có hai người không đồng ý là nhà vua và một cô gái khác. Cô gái là một thiếu nữ xinh đẹp, hiền dịu, nết na và đảm đang, đã ở bên chàng trai từ khi họ còn là những đứa trẻ. Và rất tự nhiên tình cảm của cô lớn dần theo năm tháng. Hơn một lần cô gái đã thổ lộ rằng cô rất ghen tị với công chúa vì công chúa đã có được chàng trai, và rằng nếu có được chàng trai làm chồng thì cô sẽ chăm sóc cho chàng trai chu đáo hơn công chúa gấp nhiều lần. Chàng trai chỉ im lặng mỉm cười, vì hơn ai hết chàng biết rằng chàng đến với công chúa không phải là để được chăm sóc, mà là để yêu thương và được yêu thương, cũng như là để hoàn thiện hơn lên cho xứng đáng với tình yêu thương đó. Khi nghe tin chàng trai đến gặp vua cha hỏi xin lấy công chúa làm vợ, cô gái gần như ngã quỵ, bỏ ăn và không thiết sống trên cõi đời này nữa. Ngược lại, khi được tin chàng trai đến xin cưới công chúa, nhà vua rất phấn khích. Ngài luôn ưa chuộng những người thông minh và dũng cảm. Tuy nhiên lúc này vấn đề là cái người thông minh và dũng cảm đó có thể phá vỡ kế hoạch bành trướng quyền lực của ông ta. Vốn là một người bạo tàn và quyết đoán, nhà vua muốn xử trảm chàng trai ngay lập tức. Nhưng vốn là một vị vua thông minh và tài trí, nhà vua không muốn xử trảm chàng trai một cách quá thô thiển khiến cho dân chúng phải oán than. Nhà vua chọn một ngày chủ nhật để mở một đại hội. Trong ngày đó nhà vua ra hai điều kiện để được lấy công chúa làm vợ thì chàng trai phải có hai điều kiện: được thần linh đồng ý và đủ dũng mãnh để bảo bọc công chúa suốt đời. Để kiểm chứng hai điều kiện đó, nhà vua cho thiết kế hai căn phòng với hai cánh cửa giống hệt nhau. Chàng trai sẽ phải mở một trong hai cánh cửa để xem thần linh có cho phép mình lấy công chúa làm vợ không. Đằng sau cánh cửa thứ nhất là cô gái xinh đẹp, cô gái này chỉ có một ước muốn duy nhất là được chung sống với chàng trai. Còn đằng sau cánh cửa thứ hai là một con hổ hung dữ nhất trong vương quốc đã bị bỏ đói cả tuần lễ, con hổ này cũng chỉ có một ước muốn duy nhất là được ăn tươi nuốt sống chàng trai. Đương nhiên chàng trai, và tất cả mọi người khác trong vương quốc ngoại trừ nhà vua, đều không thể biết đằng sau cánh cửa nào là cái gì. Đó là sự phán quyết của thần linh. Nếu chàng trai mở cửa có cô gái, nghĩa là thần linh không đồng ý lương duyên của chàng trai và công chúa. Còn nếu đằng sau cánh cửa mở ra là con hổ, nghĩa là thần linh đã chấp thuận cho chàng trai lấy công chúa làm vợ, thì chàng trai phải vượt qua thử thách tiếp theo để chứng minh mình là một người dũng mãnh: tay không chiến đấu với con hổ. Nếu chiến thắng, chàng sẽ được lấy công chúa làm vợ. Nếu thua, ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Đám dân chúng rất phấn khích, vì họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra: một đám cưới giữa chàng trai và cô gái, hay một đám ma của chàng trai, hoặc tuyệt vời hơn là đám cưới của công chúa và chàng trai. Chàng trai, vốn là người bản lĩnh và dũng cảm, nói với công chúa rằng hãy cố tìm cách dò hỏi xem đằng sau cánh cửa nào là con hổ, rồi vào ngày đại hội hãy khẽ nhấc cao ngón tay trỏ của một bàn tay, chàng trai sẽ tiến đến mở cánh cửa ở phía bàn tay đó. Chàng trai nói với công chúa rằng mình sẽ chiến thắng con hổ để được lấy công chúa làm vợ. Tuy khẳng định với công chúa như thế nhưng trong lòng chàng rất lo sợ và mâu thuẫn. Vốn là một dũng sĩ, chàng thừa biết một con người với tay không thì cũng khó mà chiến thắng được một con hổ bình thường, huống gì đây lại là một con hổ hung dữ đang đói mồi. Nhiều lúc chàng lại mong mình mở được cánh cửa có cô gái, vì dù sao chàng cũng có cảm tình với cô gái này. Nhưng chàng lại cảm thấy làm như thế là có lỗi với tình yêu của công chúa, là không xứng đáng với chinh bản thân. Vì thế, chàng phó mặc số phận mình vào tay công chúa. Dù có chết, nhưng trọn nghĩa với người mình yêu thương, chàng cũng cam lòng.

A silent love

From the very Begining, the girl's family objected strongly on her dating this guy. Saying that it has got to do with family background & that the girl will have to suffer for the rest of her life if she were to be with him. Due to family's pressure, the couple quarrel very often. Though the girl love the guy deeply, but she always ask him: "How deep is your love for me?"As the guy is not good with his words, this often cause the girl to be very upset. With that & the family's pressure, the girl often vent her anger on him. As for him, he only endure it in silence.After a couple of years, the guy finally graduated & decided to further his studies in overseas. Before leaving, he proposed to the girl: "I'm not very good with words. But all I know is that I love you. If you allow me, I will take care of you for the rest of my life. As for your family, I'll try my best to talk them round. Will you marry me?" The girl agreed, & with the guy's determination, the family finally gave in & agreed to let them get married. So before he leave, they got engaged.The girl went out to the working society, whereas the guy was overseas, continuing his studies. They sent their love through emails & phone calls. Though it's hard, but both never thought of giving up.One day, while the girl was on her way to work, she was knocked down by a car that lost control. When she woke up, she saw her parents beside her bed. She realised that she was badly injured. Seeing her mum crying, she wanted to comfort her. But she realized that all that could come out of her mouth was just a sigh. She has lost her voice...... The doctors says that the impact on her brain has caused her to lose her voice. Listening to her parents' comfort, but with nothing coming out from her, she broke down.During the stay in hospital, besides silence cry,.....it's still just silence cry that companied her. Upon reaching home, everything seems to be the same. Except for the ringing tone of the phone. Which pierced into her heart everytime it rang. She does not wish to let the guy know. & not wanting to be a burden to him, she wrote a letter to him saying that she does not wish to wait any longer.With that, she sent the ring back to him. In return, the guy sent millions & millions of reply, and countless of phonecalls,.. all the girl could do, besides crying, is still crying....The parents decided to move away, hoping that she could eventually forget everything & be happy.With a new environment, the girl learn sign language & started a new life. Telling herself everyday that she must forget the guy. One day, her friend came & told her that he's back. She asked her friend not to let him know what happened to her. Since then, there wasn't anymore news of him.A year has passed & her friend came with an envelope, containing an invitation card for the guy's wedding. The girl was shattered. When she open the letter, she saw her name in it instead.When she was about to ask her friend what's going on, she saw the guy standing in front of her. He used sign language telling her "I've spent a year's time to learn sign language. Just to let you know that I've not forgotten our promise. Let me have the chance to be your voice. I Love You. With that, he slipped the ring back into her finger. The girl finally smiled.

Can I Have This Dance - Zac Efron ft.Vanessa Hudgens

(in "High school musical 3" movie)

The short love story in stop motion

(Khi xem nếu đường truyền bị giật thì hãy để video tải hết và xem lại từ đầu các bạn nhé -- Please try watching again when the downloading of video is completed!)

Kien Giang Landscape 3