Thursday, November 27, 2008

Tia nắng, mảnh vỡ dạ quang và điện thoại di động

Cơn mưa đêm qua đã làm cho bầu trời sáng nay trong xanh hơn. Những tia nắng vàng tung tăng đùa giỡn khắp nơi. Có một Tia Nắng Xanh tò mò dòm qua cửa sổ và rồi nó lách mình trượt xuống, giọt nước mưa còn đọng lại làm nó té nhào vào cái chậu sứ.
Ở đây hơi tối và Tia Nắng Xanh ngạc nhiên bởi có một ánh sáng khác rất lạ, ánh sáng đó cũng màu xanh nhưng yếu ớt. Nó tiến đến gần hơn và nhận ra đây là một mảnh vỡ - một mảnh vỡ bằng đá dạ quang.
Tia Nắng Xanh hỏi mảnh vỡ dạ quang:
- Tại sao cậu lại ở đây..
Mảnh vỡ rươm rướm nước mắt:
- Tớ ở đây hơn hai năm rồi. Ngày xưa, tớ là một món quà lưu niệm tuyệt đẹp hìAdd Imagenh đôi tình nhân ngồi trên mặt trăng khuyết.
Dường như không cần đợi tia nắng hỏi, mảnh vỡ lại nói tiếp:
- Cách đây hơn 5 năm, tớ được một chàng trai mua ở tận Đà Lạt, tặng cho cô gái chủ nhân căn phòng này.- Ngày đó, chàng trai và cô gái yêu nhau lắm. Họ rất hạnh phúc, nhưng mẹ của chàng trai lại không thích cô gái.
Mảnh vỡ lại nức nở.Tia Nắng Xanh đến thật sát mảnh vỡ, vỗ về, an ủi:
- Thế tại sao cậu lại ra nông nổi thế này...
- Có một hôm cô chủ tớ về nhà, vừa ùa vào phòng, cô đã khóc òa. Cô khóc liên tục suốt 4 tiếng đồng hồ. Dường như vì khóc quá nhiều, nên cô mệt lữ và thiếp đi ngay trên bàn làm việc… vô tình cô đã quơ tay trúng tôi và thế rồi tôi rớt xuống đất vỡ tan.- Tất cả mảnh vỡ kia được dọn đi, riêng tôi bị rớt vào cái chậu này. Và tôi đã ở đây, chứng kiến nhiều chuyện buồn vui của cô chủ tôi.Mảnh vỡ nói liên tục, cứ như là sợ tia nắng sẽ cướp lời mình vậy:- Đã hơn 2 năm kể từ khi họ chia tay, đến giờ tôi vẫn không thấy lại được nụ cười hạnh phúc và ánh mắt long lanh của cô chủ tôi nữa. Tôi rất muốn làm một cái gì đó cho cô ấy…
- Tớ nghĩ là cậu đừng bao giờ để cô ấy nhìn thấy cậu nữa, bởi vì như thế sẽ khiến cô ấy nhớ lại rất nhiều chuyện của ngày xưa… cậu hiểu ý tớ nói chứ... – Tia Nắng Xanh thì thào bên tai mảnh vỡ.
Vài giây trôi qua, mảnh vỡ lau nước mắt và nói:
- Cậu giúp tớ chuyện này được chứ...- Tớ muốn phát sáng một lần cuối cùng, rồi tớ sẽ tan ra thật nhuyễn, để cô chủ có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tớ là một đống tro bụi mà thôi.Tia Nắng Xanh gật đầu chậm rãi… thời gian dường như trôi qua chậm hơn một cách bình thường. Tia Nắng Xanh gồng mình phát ra một thứ ánh sáng rất nóng, rất chói chang. Ánh sáng ấy ám vào mảnh vỡ.
Và rồi khi tia nắng bay lên khỏi thành chậu thì cũng lá lúc mảnh vỡ tỏa ra một ánh sáng xanh thật xanh. Hơn một phút sau đó, mảnh vỡ mới tan ra.
Và đâu đó trong không gian im ắng của căn phòng dội lại một âm thanh yếu ớt: “cô chủ ơi, hãy quên quá khứ đi và sống hạnh phúc nhé cô! ”Quay đầu đi, Tia Nắng Xanh bước đi thật chậm trên mặt bàn và ngồi bệch xuống, cậu không khóc nhưng trong cổ họng cậu nhói lên, nghẹn ngào.Tia Nắng Xanh lầm bầm:
- Tình yêu là như thế sao... Nó đến thì khiến cho con người ta như bay bổng trên mây, nhưng khi ra đi, nó đem theo cả niềm tin, nụ cười và cả giấc mơ đi luôn hay sao...
Bỗng đâu đó vang lên một giọng nói rất trẻ và trong veo:
- Đúng vậy đó cậu bé con ạ.
Giật mình, Tia Nắng Xanh ngó dáo dát xung quanh, thì phát hiện ra giọng nói đó phát ra từ chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cách cậu khoảng hai gang tay.
- Anh là ai... Tia Nắng Xanh thắc mắc hỏi.Điện thoại đi động mỉm cười trả lời:
- Tôi chỉ là phương tiện liên lạc của chủ nhân căn phòng này thôi. Nhưng tôi hiểu rất rõ tình cảm của cô chủ tôi.- Cô chủ tôi bề ngoài sôi nổi, hoạt bát lắm. Nhưng bên trong thì cực kỳ yếu đuối. Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để người thân không phải lo lắng cho cô.- Không chỉ thế, cô có mối quan hệ rất rộng và được rất nhiều người yêu mến. Nhưng cũng từ lâu lắm rồi, tôi cũng không được nhìn thấy cô ấy cười, một nụ cười thật sự xuất phát từ trái tim.
Hạ giọng thật nhỏ, điện thoại di động tiếp tục nói:
- Cô chủ của tôi có thói quen lưu lại tất cả những tin nhắn mà nội dung là những lời động viên, quan tâm, yêu thương của bạn bè. Mỗi khi gặp khó khăn hay thử thách trong công việc là cô mở các tin nhắn đó ra đọc và mỉm cười mãn nguyện.- Dạo gần đây, tôi thấy cô ấy tạo một thư mục, đặt tên một chàng trai và tất cả tin nhắn của chàng trai ấy cô đều lưu ở đấy.- Nhưng thật là buồn, cô chỉ yêu mà không dám nói. Bởi cô sợ trái tim cô một lần nữa sẽ đau và cô sẽ phải khóc thật nhiều…- Bỗng dưng sáng sớm hôm nay, cô ấy đã xóa tất cả tin nhắn và xóa luôn thư mục đó. Có lẽ cô đã bỏ cuộc. Mà cũng có lẽ cô đang cố gắng để quên đi chàng trai đó. Vì có lần tôi nghe cô chủ nói, anh ấy như một con ngựa bất kham, làm sao ở bên anh ấy mà không khỏi bị tổn thương…
Tia Nắng Xanh gật gù ra vẻ như hiểu được một cái gì đó đã thấu đáu và tường tận. Nó bay lên và đáp thật nhẹ xuống màn hình điện thoại di động. Và rồi nó nói thật to và rõ ràng:
- Anh điện thoại di động ơi. Anh hãy phục hồi lại những gì cô chủ của anh vừa xóa đi. Để cô ấy cảm thấy tình yêu luôn mang điều kỳ diệu của riêng nó.Chiếc điện thoại run lên khe khẽ. Nó mỉm cười và restore tất cả những gì đã xóa sáng nay. Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào.
Cô tiến đến bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại lên và cô mỉm cười thật tươi…
- May mà mình chưa xóa, không thì lại tiếc hùi hụi cho mà coi.Tia Nắng Xanh nhảy lên cửa sổ và ngoáy đầu lại, khẻ chào các cư dân trong căn phòng bé nhỏ. Trong đầu nó đang nghĩ đến con đường mà nó sẽ đi để tìm chàng trai mà cô gái kia đã thầm yêu, nó sẽ nói cho chàng trai đó nghe tất cả những gì nó biết, để chàng trai hiểu rằng: “anh là người có thể làm trái tim của một người đã từng bị tổn thương trở lại nguyên vẹn như ban đầu”.

Phạm Quỳnh Anh và Bonjour Vietnam

TT - "Hãy kể tôi nghe về màu da, mái tóc và đôi bàn chân đã cưu mang tôi tự thuở chào đời. Hãy kể tôi nghe về căn nhà, con đường, hãy kể tôi nghe những điều chưa biết... Tôi chỉ biết quê hương qua những hình ảnh của chiến tranh. Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam".
Cộng đồng người Việt bắt đầu rỉ tai nhau về cô ca sĩ có cái tên hoàn toàn Việt Nam: Phạm Quỳnh Anh trong khoảng một tháng nay từ khi bài hát Bonjour Vietnam được lan truyền... Kỳ thực Quỳnh Anh đã có bước đầu khởi nghiệp ca sĩ khá ấn tượng: giải nhất cuộc thi hát “Vì vinh quang” nhóm tuổi thiếu niên của Đài truyền hình Bỉ RTBF vào cuối tháng 9-2000 và đã ký hợp đồng biểu diễn chuyên nghiệp với Universal từ năm 2002. ( Sau hợp đồng này, Quỳnh Anh nhận được rất nhiều đề cử bài hát từ các nhạc sĩ để cô chọn lựa cho album đầu tay mà Universal hứa là sẽ đầu tư lớn và nếu thành công thì sẽ tiếp tục với hai album khác). Cha mẹ Quỳnh Anh là Việt kiều sinh sống tại Bỉ và họ rất tự hào với giọng ca trời phú của cô con gái đầu của mình. Cô bé đã từng theo cha mẹ tham gia nhóm Hi Vọng chuyên biểu diễn dân ca cho cộng đồng. Chính cha của Quỳnh Anh đã đích thân đi ghi danh cho cô dự thi hát năm 2000. Nhưng họ cũng buộc Quỳnh Anh phải lấy bằng tú tài (cô vừa hoàn tất hồi tháng 6-2005) trước khi bước vào con đường ca hát chuyên nghiệp. Có thể nói 2005 là năm để lại nhiều dấu ấn trong bước đường vào nghiệp ca hát của Quỳnh Anh. Tháng ba, nhạc sĩ Marc Lavoine viết bài Bonjour Vietnam dành cho cô bé có gương mặt thuần châu Á và giọng hát trong trẻo này. Tháng tư thật sự là “cú sốc”: Quỳnh Anh được chọn song ca với Marc Lavoine bài Tôi hi vọng nằm trong album Giờ mùa hè phát hành hai tháng sau đó. Tháng mười một, Quỳnh Anh bắt đầu lưu diễn cùng Marc Lavoine, bắt đầu từ thành phố quê hương của cô, Liège, rồi sau đó là Paris (Pháp). Tên tuổi của cô ca sĩ mắt xếch được khẳng định và một số nhạc sĩ tên tuổi bắt đầu giới thiệu những sáng tác mới cho album sắp tới của cô. Đặc biệt trong tháng hai này, cô sẽ lại có dịp song ca cùng Marc Lavoine bài hát Tôi hi vọng khi khởi quay video clip. Marc Lavoine, tác giả của bài Bonjour Vietnam, là nhạc sĩ, ca sĩ rất nổi tiếng tại Pháp và Bỉ. 44 tuổi, Marc Lavoine đã có một vị trí vững chắc trong lòng người yêu nhạc Pháp với chín album phát hành đều đặn kể từ năm 1985. Album gần nhất là Giờ mùa hè phát hành đầu tháng 6-2005. Sinh ra trong một gia đình yêu nhạc ở ngoại ô Paris nhưng năm 16 tuổi Marc Lavoine lại thử sức trong lĩnh vực diễn viên truyền hình. Tình yêu âm nhạc níu kéo anh sớm trở lại với đam mê đích thực của mình. Thời gian càng là thước đo cho độ chín tài năng của Marc Lavoine. Năm 2004, anh được đề cử cho giải thưởng Nghệ sĩ nam của cộng đồng tiếng Pháp và năm 2006 này anh tiếp tục là một ứng viên sáng giá cho giải thưởng đó. Nhưng gần nhất, ngày 8-2 tới, anh sẽ xuất hiện trên các màn ảnh lớn ở Pháp với vai chính trong bộ phim tình cảm Tất cả vẻ đẹp trên thế gian này của đạo diễn Marc Esposito. Marc Lavoine đã gặp Quỳnh Anh ở Bruxelles khi ông đi tìm ca sĩ cho ca khúc này. Marc Lavoine nói về Quỳnh Anh: “Ca khúc này đặc biệt. Tôi muốn hát chung với một ca sĩ nào có khuôn mặt diễn tả niềm hi vọng. Và tôi đã tìm thấy Quỳnh Anh ở Bruxelles. Tôi viết bài Bonjour Vietnam cho Quỳnh Anh. Lúc hát thử, tôi đã tin tưởng vào tài năng của Quỳnh Anh khi cô ta chợt ngưng hát và hỏi tôi tựa đề của bài hát muốn nói gì. Tôi giải thích, cô ta cảm ơn tôi, đặt tai nghe trở lại và đã hát đi hát lại ba lần. Cô ta có giọng hát tuyệt vời”.
(theo tuoi tre online)

Nếu bỗng dưng ta chán nhau...

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng.
***********
Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần. Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh. Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ.
************
Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát. Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”.
**********
Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này. ***Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.
*****************
Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay.
****************
Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc! Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.
**************
Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.
**********
22g30..... Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
************
Tít tít.... Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.” Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì. Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!” Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.“Em ơi,Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân.
************
Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé. Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không? Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!” Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.
**************
Tít tít... “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”

Cry....

How To do?

Lucky (britney spear)

Text Pal (part 2)

"Though we r miles apart, u r always n my heart. I close my eyes & der u r. Even f I'll see u never, I'll always b hir 2 care 4 u, far longer dan 4ever..." One December night, she sent me this message. By that time we had been exchanging messages for more than a month. God knew how happy I was. She was right. Although we had not seen each other, what we felt was enough to make us both realize what was keeping us together. I sent her another message, "Loving u secretly is a hard thing 4 me 2 do,hoping, wondring that u will feel d same way 2, but I can't read r mind f u luv me 2. But whatever it is, I'll still be loving u." "How I wish I cud really tell u how much u mean 2 me, but m afraid 2 love, scared 2 get hurt... I hope dat u will wait 4 me & pray dat u will not get tired of loving me...=)" was her reply. And then I replied again. " The reason y I met u is bcoz of destiny but f destiny will suggest dat I'll live w/o u, den, I'll lie not by destiny but of free will." Whenever I asked her when we would meet personally, she always answered, "Soon...soon, love...soon." Not seeing each other did not lessen, even a bit, what I felt for her...rather, it even grew deeper and stronger each day. And I was sure, she felt the same way, too. Love messages continued to flow through our lines, between our hearts, which made us go on each day with the thought that sooner, we would see each other, face to face, heart to heart. Just a few days before Christmas. She stopped sending messages. At first I just though she had ran out of prepaid. But there was something that kept bothering me... I couldn't understand what was it, but it made me fell nervous. I tried to call her but she wouldn't answer. Nevertheless, I continued sending messages. Suddenly one night, just three days before our Lord's birthday. I heard my phone's message tone again... at last!It was from her! "Oftentyms we say gudbye 2 d 1 we luv w/o wanting 2. Though dat doesn't mean dat we stopped loving dem or we stopped 2 care. Sometyms, GOODBYE is a painful way 2 say I LOVE YOU." I was dumfounded. I didn't know what to think of. What did she mean? I texted her back, searching for answers, but found nothing. I called her but she would not answer. For the first time in my life, I felt so miserable...desperate... empty. I didn't know what to do. I didn't want to lose her. I had learned to love her. And I wanted to be with her forever. The following days I felt nothing but emptiness. It seemed that Mikaella took the life out of me. I missed her so much...her messages...The tones that would tell me she'd sent another loving message. Nothing around me could feel the emptiness I felt. Tut...tut...tut...tut...tut...just a day before Christmas, my cell beeped again. It was her! "Meet me at d café, 10 AM 2day," I read aloud, making sure the message was true, then I jumped with joy upon hearing from her again. Hurriedly, I got myself ready and I went to the mall. I knew it was still early, but I wanted to be there before she arrived. I arrived at the meeting place ten minutes earlier. I was surprised to see her already there, smiling at me. She was very beautiful, Black, deep-set eyes that spoke a thousand words; small, kissable lips; a nose perfectly chiseled and long black hair - everything in her was beautiful. And yes, her eyes radiated kindness and love...but there was a flicker of something in them...sadness? "Hi, Julius," said the angelic voice I had been dreaming of each night. The voice that I had waited to hear for so long. "Please sit down." "I am very pleased to meet you, Mikaella," I said, as I took my seat and gave the roses I brought for her. "Thanks, Julius," she smiled, obviously pleased with the roses. I knew she loved pink roses. "You are always welcome, Love" "Julius, I can't stay," she said, sadness in her voice, or was it tears? "I really must go." "But we just met, Mikaella. Can't we talk a little longer?" I asked, pleadingly. "I can't really. I just came here to see you and thank you for the time you shared with me. Thank you for everything, Julius. I will never forget you...you will always be here in my heart." She was looking at me straight into the eyes, and I could really feel the sadness in her voice and I swear, there was something in her voice and I swear, there was something in those lovely yet lonely eyes... She got up and smiled at me, lovingly. "Tomorrow morning, please come and visit me," he said and gave me a piece of white linen paper.
(to be continued...)