Monday, November 24, 2008

the short love story

Anh không biết tỏ tình (the silent love)

Không biết bắt đầu từ đâu mà gia đình của cô gái ngăn cảng mạnh mẽ tình yêu của cô với một chàng trai.. Nói rằng tình yêu của họ không thích hợp với nền tảng của gia đình cô và cô gái sẽ chịu rất nhiều đau khổ khi phải chung sống cả đời với chàng. Với những áp lực ấy của gia đình thì những xung đột của đôi tình nhân cũng thường xuyên xảy ra. Dù cho cô yêu anh rất nhiều, nhưng lại luôn luôn hỏi anh rằng: “Anh yêu em bao nhiêu?”, nếu như câu trả lời của chàng không vừa ý người yêu thì dĩ nhiên là bị nàng.."giận lên..giận xuống". Thêm vào nữa là sự ngăn cảng của gia đình nên .. bao nhiêu nỗi bực bội trong người cô đều trút lên đầu anh chàng người yêu tội nghiệp. Vậy mà anh ấy chỉ im lặng..”chịu đựng”. .. 2 năm sau, cuối cùng cũng đến ngày tốt nghiệp và anh quyết định tiến xa hơn trên con đường học vấn là ...đi du học. Trước khi đi, anh đã ngõ lời cầu hơn với người yêu: : “Anh không có khiếu ăn nói, nhưng tất cả những gì anh biết là anh rất yêu em. Nếu em cho phép, anh nguyện chăm sóc cho em đến cuối cuộc đời mình. Đối với gia đình em, anh sẽ cố gắng hết khả năng để thể hiện lòng chân thành của anh. Em lấy anh nhé?” Cô gái gật đầu. Và.. với tấm lòng chân thật của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng “bị lung lay” và đồng ý cho họ cưới nhau. Do vậy trước khi chàng lên đường, họ đã tổ chức lễ đính hôn…. Cô gái bây giờ đã đi làm, còn chàng trai cũng đã tiếp tục đi học ở một phương trời khác.. Họ thường xuyên gửi cho nhau những lá thư tình và liên lạc bằng những cú điện thọai. Thậm chí có những lúc rất khó khăn nhưng họ vẫn không từ bỏ.
Một ngày, trên đường đi làm, thật không may, cô bị một chiếc xe mất tay lái đâm phải. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ đã bên cạnh mình. Cô nhận ra rằng mình đang bị thương rất nặng. Nhìn thấy mẹ khóc, cô rất muốn được an ủi mẹ. Nhưng cô cũng kịp nhận ra rằng tất cả mọi việc đã qua đã làm cho miệng cô giờ chỉ còn là hơi thở, không thể thốt được thành lời. Cô đã mất đi giọng nói… Bác sĩ nói rằng tình trạng não hiện thời của cô là nguyên nhân làm cho cô không thể nói chuyện được. Lắng nghe những lời khuyên nhủ của cha mà cô không thốt ra được một từ nào cả, cô sụp đỗ hoàn toàn. Trong suốt thời gian nằm viện, cô không biết làm gì khác hơn là khóc trong thầm lặng.. Lúc về đến nhà mọi thứ dường như vẫn không có gì thay đổi so với trước đây, ngoại trừ….tiếng chuông điện thoại. Mỗi khi nghe tiếng chuông ấy reo là cô thấy đau buốt trong tim. Cô không mong rằng để người yêu biết được sự thật và cũng không muốn làm gánh nặng cho chàng. Cô đã viết một lá thư và nói rằng không thể chờ đợi anh được nữa. Cùng với lá thư là một chiếc nhẫn, cô đã gửi trả lại nó cho anh. Đáp lại, chàng đã gửi cho cô hàng nghìn, hàng nghìn lá thư và những cú điện thoại không thể đếm xuể… nhưng tất cả những gì cô có thể làm là chỉ có khóc và...khóc . Cha mẹ cô đã quyết định chuyển nhà đi nơi khác với hy vọng cô sẽ quên đi quá khứ và sống vui vẻ hơn. Với môi trường mới, cô đã học được ngôn ngữ “câm” và bắt đầu một cuộc sống mới. Cô luôn tự nhủ bản thân rằng phải quên đi người mình yêu.
Một ngày nọ, bạn của cô đã thông báo một tin là chàng trai đã trở về. Cô căn dặn bạn mình là không để cho chàng trai biết được những chuyện đã xảy ra với cô. Kể từ đó, cô không nhận được bất kỳ tin tức gì về anh ta nữa. Một năm sau…
Một người bạn đem đến cho cô một phong bì, trong đó có một thiệp mời đám cưới của chàng trai. Cô như tan nát cõi lòng. Khi mở thiệp ra xem thì cô đã nhìn thấy tên mình trong đó thay vì tên của…, chưa kịp hỏi lại bạn mình chuyện gì đang xảy ra thì.. cô đã nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình. Anh ta đang dùng ngôn ngữ “câm” để nói chuyện với cô : “ Anh đã bỏ ra thời gian một năm để học ngôn ngữ này, chỉ để em biết rằng anh chưa bao giờ quên đi lời hẹn ước của chúng ta. Hãy cho anh một cơ hội được làm giọng nói của em. Anh yêu em”. Cùng lúc đó, chàng trai đeo lại chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng cô cũng đã mỉm cười..
Tú Q dịch từ truyện " The silent love"